Chủ Nhật, 17 tháng 7, 2022

SỐ PHẬN BI ĐÁT CỦA HAI BỨC THƯ

Tuổi thanh xuân cho ta biết được những xúc cảm đầu đời, biết yêu, biết giận hờn, biết nhớ, biết thương một cách “ngây ngô”, “dại khờ” và trong sáng nhất. Những cảm xúc mà đến bây giờ vẫn còn nôn nao, cách đây 35 năm (mà có lẽ phải 36-37 năm gì đó?), có một gã khờ đã sinh ra và chính hắn đã bức tử một bức “thư tình” của thời áo trắng. Chỉ cần một động tác nhỏ “đây, thư, về nhà đọc nhé…” mà gã khờ này đã không làm được, vì gã không vượt qua mặc cảm của bản thân, không vượt qua được nỗi sợ hãi nếu bức thư mình bị đem ra “đọc chung”. 
Những tưởng bức thư này sẽ được nằm vĩnh viễn dưới đầu giường để gã ôm ấp một kỷ niệm đẹp đầu đời. Nhưng không! gã muốn giữ sự êm ấm cho cả hai nên đành đứt ruột cho bức thư thứ nhất hóa kiếp trong sự tiếc nuối đơn phương và nỗi nhớ thương vời vợi. 
Còn bức thư thứ hai? Sau 35 năm gặp lại, nhìn sâu thẳm vào ánh mắt người ấy (ánh mắt mà suốt 3 năm PTTH gã chỉ dám trộm nhìn) gã thấy một tia hy vọng vụt lóe lên, biến gã thành một đứa trẻ thơ, một kẻ dại khờ. Bao nhiêu kỷ niệm xưa cứ dâng trào lên trong gã như mới ngày hôm qua. Gã lao đến nắm tay người ấy, thế là gã đã thực hiện được một nửa ước mơ sau tận 35 năm dài đằng đẵng. Hình như có một luồng năng lượng nào đó truyền tiếp thêm để gã có thể hét lên lời lâu nay bị kìm nén. Nhưng gã khờ này lại thêm một lần nữa đứng ngần ngơ. Lại nuối tiếc như một thời hoa đỏ. 
Đêm về, bức thư thứ hai được sinh ra. 
Sáng hôm sau được tiếp thêm “thuốc liều” nặng đô là bia rượu trong buổi hội khóa, gã định lấy hết can đảm để dí vào tay nàng (à quên, BÀ) sản phẩm mà gã đã trằn trọc, quằn quại cả đêm mới sinh ra được nó. Cầm tay BÀ thấy run run, giật giật. Mới có động tác nhỏ ri thôi mà lôi cuốn 200 cặp mắt tại hội trường dán vào. Lại e thẹn, lại ngại ngùng… Thế là bức thư lần này không phải nằm im trong vở mà nằm im lìm trong quyển menu của KS Mường Thanh rồi lặng lẽ trở về với chính chủ sinh ra nó. 
“Hội ngộ rồi chia ly, cuộc đời vẫn thế”, mang trạng thái lâng lâng cảm xúc về nhà gã chợt nhớ ra điều gì đó, vội vội vàng vàng hóa kiếp ngay bức thư này. Vợ hỏi anh đốt gì đó? À anh đốt cái ngây ngô dại khờ. Bà vợ vội vàng lao đến để “thoả mãn trí tò mò”, chỉ kịp nhìn thấy qua đống tàn tro và làn khói hư ảo in hằn lên một dòng duy nhất: TAU THÍCH MI

1 nhận xét:

  1. VIết cho zui thôi, nào ngờ về nhà bà vợ zui cho suýt ngộp thở

    Trả lờiXóa

Mong bạn góp ý thêm