Thứ Sáu, 22 tháng 7, 2022

KÝ ỨC VỤN MÙA HỘI KHOÁ 2022


(Viết cho tháng 6 âm lịch năm Nhân Dần)

“Tháng Sáu 
Có hạt mưa mùa vỡ òa trong mắt nhau 
Trắng mưa trắng những lời tình bạc bẽo… 
Bong bóng tan đi mộng mị chập chờn ảnh ảo, 
Để hoang mang… để thổn thức tình đầu” 
(Tựa vào tháng Sáu đỏ lời yêu) 
Tháng sáu là mùa tắm cát của những đôi chim sẻ, mùa cháy bỏng rực đỏ của những chùm phượng vĩ, mùa chia li của những cô cậu học trò… “ Tháng sáu trời mưa, trời mưa không dứt” câu ca này có vẻ như xa lạ với vùng đất miền Trung.
 "Trời nơi đây rất hiếm những lần mưa 
Nên tháng sáu cũng hanh gầy vạt nắng 
Đáy mắt ta còn chứa đầy lệ nặng 
Nên nỗi buồn gọi mãi chẳng thành tên…" 
(Tháng sáu giờ chẳng còn mưa) 
Tháng sáu về, những nàng thơ từ xứ Bắc hay từ “miền Nam trong trái tim tôi” cứ nghe đến đoạn “về đi em, về với quê anh, nước biếc non xanh, đường quanh quanh…” là vội vàng xách ba lô lên đường để “về xứ Nghệ cùng anh”. Nhưng về đây rồi em mới thấm đậm thêm câu thơ mà nữ thi sĩ Xuân Quỳnh đã cảnh báo, ở nơi đó “chỉ có nắng và gió Lào quạt lửa”. 
Sau mấy chục năm nữ sĩ đã rời xa thế giới này thì trời đất cũng cuồng quay, vạn vật cũng có phần thay đổi. Tháng sáu năm nào “trời không mưa anh cũng lạy trời mưa”, còn năm nay biết “bọn trẻ” chúng tôi tìm về với nhau trong mùa hội khóa, thế là trời không ngừng trút xuống trần gian những dòng lệ tuôn trào, phải chăng trời khóc hộ cho những mối tình dang dở của tuổi học trò? để rồi giỏ xe em hôm nay không thể chở đầy hoa phượng, không thể chở đầy ắp bao kỷ niệm của một thời áo trắng mà phải chồng chất thêm những lo toan vất vả đời thường. 
Tháng sáu về không còn tiếng thở than của loài ve để trách cứ ai đã từng quên trao bức thư viết vội. Tháng sáu về mang theo những ký ức ngày xưa của một thời hoa lửa. “Trời chợt mưa, chợt nắng chẳng vì đâu, nhưng sao đi mà không bảo gì nhau”… 
Ta vô tình, em hờ hững rứa là thành xa lạ. Còn lại một người vẫn đứng chờ giữa ngã ba, năm đến, mùa qua, mưa về và nắng tới, nhưng bức thư năm nào vẫn còn giữ nguyên trong vở, lời muốn nói ra vẫn còn lưu mãi trong tim. 
Ta bước đi trên con đường thân quen của ngày xưa một thuở, rồi ngắm nhìn những cặp “nhóc con” bước chậm, họ nắm tay nhau rồi ngập ngừng bên cửa sổ… Ta trở về, và đã tỉnh giấc mơ, về căn phòng gói đầy kỷ niệm, mong tháng sáu qua mau để ký ức xưa tan biến, để ta quên đi một người đã xa ta… 
Hội khóa đã tan rồi, chia tay nơi “Mường Thanh”, ta trở về với ngọn gió bỏng, với đất khô cằn, cát trắng... Những cảnh vật, con đường tưởng chừng xa lạ, nhưng ta về “ở mãi hoá yêu thương”. Tưởng là đã xong, tưởng tháng sáu chẳng còn gì vấn vương, cho tất cả trôi vào dĩ vãng, để ta ngồi nghêu ngao “em có hay chăng ta vẫn còn thương, còn nhớ đôi ta hôm nao…” thì trời lại thêm một lần trĩu nặng, trút những giọt lệ sầu, đưa ta trở về với miền ký ức xa xưa, tan học về ta ngồi sau xe em trong một buổi trưa, gió Lào rát bỏng cháy cả con đường quen thuộc, trên môi em chát mặn những giọt mồ hôi…


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Mong bạn góp ý thêm