Hai
ngày qua, một video clip quay
cảnh một thầy giáo trẻ tát học sinh và bị học sinh đánh lại khiến dư luận
lại 'dậy sóng' về vấn đề đạo đức nhà giáo lẫn học sinh trong môi trường sư phạm
hiện nay. Bản thân tôi là một giảng viên ở trường đại học sư phạm, tôi rất đau
lòng khi nhìn thấy những hình ảnh phản sư phạm đó.
Đau lòng khi hình ảnh
người thầy trở nên xấu xí trong mắt của mọi người và đặc biệt là các em học
sinh. Đau lòng vì sản phẩm của mình đào tạo ra (chính là người thầy giáo trẻ
kia) lại là 'sản phẩm lỗi'. Tôi tự thấy mình có trách nhiệm trong 'sản phẩm' đó
nên không góp thêm tiếng nói lên án với cậu giáo viên trên dù biết không có lý
lẽ gì có thể bào chữa cho hành vi của cậu ấy.
Tựa đề bài viết này dễ
làm nhiều người hiểu lầm rằng, tôi đồng tình và cổ vũ cho việc sử dụng 'bạo
lực' với học sinh. Tôi khẳng định rõ quan điểm của mình: tôi cực lực phản đối
việc trừng phạt học sinh bằng việc sử dụng vũ lực lẫn lời nói xúc phạm nhân
cách của các em. Tôi cũng cho rằng, trong nhà trường sư phạm, chúng tôi cũng
không bao giờ dạy sinh viên sư phạm - những người sẽ trở thành thầy cô giáo
trong tương lai cách hành xử như trong đoạn clip kia với học trò của mình.
Đoạn clip trên làm tôi
nhớ đến một câu chuyện của một anh bạn cùng khóa của tôi, khi vừa ra trường
cách đây hơn 8 năm. Một hôm, đầu giờ học, anh kêu một em học sinh lên kiểm tra
bài cũ, em này không thuộc bài, cũng không giải thích lý do. Anh nhắc nhở em ấy
lần sau phải học hành đàng hoàng hơn và cho 0 điểm vào sổ. Khi quay về chỗ, em
học sinh ném mạnh quyển vở xuống bàn, lầm bầm phàn nàn. Anh quay xuống lớp, hỏi
to:
- Em vừa nói gì? Em hãy nhắc lại cho tôi nghe xem.
Em học sinh ngồi xuống ghế, im lặng nhưng gương mặt đầy thách thức. Anh
giận lắm, bước xuống nói:
- Nếu em không thích giờ học của tôi, tôi mời em đứng lên, bước ra khỏi
lớp.
Em học sinh đứng phắt dậy, hất cằm, nhìn thẳng anh và nói:
- Đây không thích ra đó, bộ tưởng làm thầy là ngon hả?
Không kìm chế được, anh giáng một bạt tai vào mặt em và quát lớn: Đi ra!
Cả lớp im phăng phắc, gần như bất động nhìn anh lẫn bạn học sinh kia. Anh
bạn của tôi ngay lập tức ý thức được hành động bột phát khá nghiêm trọng của
mình nhưng tự thấy không thể để học sinh tiếp tục có lời nói vô lễ nên cương
quyết:
- Em xuống phòng giám thị đợi tôi.
Em học sinh đó hùng hổ bước ra. Quay lại cả lớp, không giấu nổi nỗi buồn
lẫn sự giận dữ, anh gần như sắp khóc, anh xin lỗi cả lớp về hành động không hay
của mình và hứa sẽ không bao giờ lặp lại hành động tương tự, cũng nhắc nhở học
sinh về thái độ đối với thầy cô, tránh những tình huống như vừa xảy ra.
Hết giờ dạy, anh bước xuống phòng giám thị, qua cửa sổ, nhìn thấy cậu học
trò cúi mặt, một bên má đỏ ửng vì cái tát của mình, anh thấy ân hận và xót xa
học trò vô hạn. Anh rót ly nước, đặt trước mặt học trò, ngồi xuống, nhẹ nhàng
hỏi:
- Lúc nãy thầy đánh em có đau không?
Cậu học sinh dường như chỉ chờ câu hỏi đó của thầy, nước mắt tuôn trào,
trả lời:
- Đau chứ sao không đau hả thầy, thầy nhìn mặt em thì biết.
Anh xin lỗi học trò, rồi sau đó giải thích lý lo. Anh cũng nhẹ nhàng hỏi
lại cậu học sinh tại sao lại phản ứng vô lễ với thầy. Câu chuyện buồn về gia
đình em đã được em chia sẻ cùng anh. 8 năm trôi qua, em học sinh đó giờ đã học
xong đại học, vẫn một mực kính trọng và duy trì quan hệ thầy trò tốt đẹp với
anh. Cái tát của anh năm xưa như một sự 'thức tỉnh' với cậu sau những ngày
tháng cậu tỏ thái độ bất cần, thách thức với người lớn vì cho rằng họ là những
người ích kỷ, hẹp hòi, không biết quan tâm đến cảm xúc của cậu.
Câu chuyện trên được anh chia sẻ chi tiết khi anh đến báo cáo kinh nghiệm
giáo dục cho các sinh viên sư phạm của tôi. Kể lại ở đây, tôi không có ý định
lấy cách ứng xử của anh làm 'hình mẫu' dù cái tát của anh đã giúp em học sinh
'nên người'. Bản thân anh bạn giáo viên của tôi khi chia sẻ cũng nhắn gửi đó là
một sai lầm nghề nghiệp và khuyên các sinh viên sư phạm không nên phạm phải. Tôi
chỉ muốn nhìn nhận lại: trong thực tế, không phải mọi cái tát đều như nhau. Nói
rộng hơn, không phải những hình phạt nghiêm khắc của thầy cô đều đáng bị lên
án! Có những cái tát hoặc hình phạt nghiêm khắc rất đúng lúc, thể hiện tình
thương, trách nhiệm và mong muốn học sinh tiến bộ của giáo viên và chúng khiến học
sinh thức tỉnh, chấm dứt chuỗi hành vi lệch chuẩn của mình.
Trong lý luận giáo dục, trách phạt là một phương pháp cần thiết và có giá
trị nhưng trong bất cứ hoàn cảnh nào, trách phạt của nhà giáo dục phải thể hiện
mong muốn người được giáo dục phát triển tốt đẹp hơn mà không phải để thoả mãn
cơn giận của mình. Dưới góc độ giáo dục hiện đại, việc trách phạt bằng vũ lực
phải tuyệt đối né tránh. Do đó, kể cả mục đích của nhà giáo dục có tốt đẹp đến
mấy thì cũng không nên dùng cách thức này bởi vì chúng ta có hàng loạt các
phương pháp khác cũng đầy sức mạnh giáo dục mà không tổn hại đến thân thể hay
nhân phẩm của học sinh.
Makarenco là nhà giáo dục nổi tiếng người Ukraina. Trong suốt 34 năm hiến
thân cho giáo dục ông đã thành công trong việc giáo dục hơn 3.000 thiếu niên
chưa ngoan, phạm tội trộm cắp, cướp giật, đánh người... Ông khẳng định, trong
giáo dục mà loại bỏ trách phạt là thể hiện chủ nghĩa nhân đạo giả dối. Nhân đạo
không phải là sẵn sàng bỏ qua những cái sai, cái xấu xa của học sinh mà phải
đấu tranh để loại bỏ nó đến cùng với niềm tin học sinh nhất định sẽ tiến bộ.
Makarenko là người khởi xướng phương pháp giáo dục có tên 'Bùng nổ sư phạm',
được giới thiệu rộng rãi trong lý luận giáo dục dành cho sinh viên sư phạm. Đó
là cách thức nhà giáo dục dùng những tác động mạnh đặc biệt, bất thần tới đối
tượng giáo dục, nhằm tạo ra ở họ những chuyển biến về mặt tâm lý, suy nghĩ, phá
vỡ những suy nghĩ, thói quen, hành vi xấu, tạo ra những suy nghĩ, những tình
cảm, những hành vi mới theo yêu cầu giáo dục.
Trong câu chuyện của tôi kể phía trên, cái tát của anh bạn tôi không phải
là tác động 'bùng nổ sư phạm' (vì thế, đừng ai dùng cách này để rồi ngụy biện
là dùng phương pháp 'bùng nổ sư phạm' của Makarenko) mà chính câu nói:
"Thầy đánh em có đau lắm không?" hay "Thầy xin lỗi em, lúc nãy thầy
giận quá!" mới chính là 'bùng nổ' vì cậu học trò có lẽ đang chờ đợi sự la
mắng và những hình phạt nặng nề khác từ thầy cho hành vi vô lễ của mình thì lại
nhận được sự quan tâm, xin lỗi của thầy. Hành động này ngoài dự đoán của cậu
khiến cậu xúc động mạnh và thái độ thách thức cũng biến mất. Sau đó, những biện
pháp uốn nắn khác tiếp tục được áp dụng mới khiến cậu học sinh kia thành học
sinh ngoan được. "Bùng nổ sư phạm' không đơn giản là một hành động mà phải
là một chuỗi hành động giáo dục có chủ đích của giáo viên thì mới mang lại hiệu
quả.
Còn rất nhiều lưu ý khác
khi giáo viên trách phạt học sinh nhưng tôi không thể trao đổi hết ở đây. Điều
lưu ý cuối cùng với các giáo viên là: Không bao giờ đưa ra biện pháp trách phạt
học sinh trong trạng thái tức giận! Ông bà xưa nói:"Giận quá mất
khôn", còn lý luận giáo dục thì khuyên khi tình huống học sinh có hành vi
chưa ngoan, sau khi dừng hành vi đó, giáo viên nên cho mình lẫn học sinh thời
gian. Thời gian giúp giáo viên bình tĩnh, tìm hiểu thông tin liên quan và đưa
ra biện pháp tốt nhất. Thời gian giúp học sinh qua cơn kích động, suy nghĩ lại
hành vi của mình. Thêm nữa, bản thân sự chờ đợi bị trừng phạt (từ phía học sinh)
cũng đã là một sự trừng phạt (cho các em).
Có một quan điểm giáo
dục nổi tiếng rằng: Không có trẻ em hư, chỉ có những nhà giáo dục tồi. Câu nói
này có phần cực đoan vì sự hình thành nhân cách của học sinh không chỉ có yếu
tố giáo dục nhưng nó thể hiện niềm tin mãnh liệt vào con người của các nhà giáo
dục. Thiết nghĩ là một nhà giáo dục, phải chăng niềm tin vào bản chất tốt đẹp
của con người là điều quan trọng nhất? Nếu không có niềm tin ấy, khi đối diện
với học sinh chưa ngoan, làm sao người thầy có đủ sự kiên nhẫn để giáo dục các
em?
Nguyễn
Thị Thu Huyền