Thứ Tư, 27 tháng 10, 2010

Hà Nội tình yêu và nỗi nhớ!


Hà Nội nhớ. Hà Nội thương. Hà Nội trong bao kỉ niệm nào xa xăm mà cũng thật gần lắm của anh và em, của cả hai ta anh nhỉ?
Một Hà Nội xinh tươi cứ vẽ ra trước mắt em. “Rạo rực và đam mê”- anh cũng từng thốt lên như thế. Xuân - Hạ - Thu - Đông cứ thay nhau khoác cho phố phường những tấm áo choàng bắt mắt, khiến thành phố ngàn năm tuổi này mỗi sáng trở mình lại đem bao sự mới mẻ tới cho nơi đây.
Một ngày xuân sang, Hà Nội phơi phới trong sắc đào phai, non tơ những lộc non trên cành. Chuyển hạ, thành phố lại khoác trên mình chiếc áo vàng rực của mặt trời chói sáng, thêm màu lá xanh rợp bao con đường. Thu về mang chút nắng hanh hao theo từng cơn gió chiều thổi nhẹ, và ngọt ngào hương hoa sữa đầu phố lúc đêm đêm. Hà Nội mùa đông thì lại khác, thành phố như trở mình vùi sâu và giấc ngủ, ấp ủ hương hoa, ấp ủ lòng người chờ năm mới sang…
Giữa bao bức tranh tuyệt đẹp về Hà thành ấy, anh nói nhỏ với em rằng em hãy là mùa thu đi, vì chính em hiện hữu trong anh vốn dĩ đã là mùa thu Hà Nội, thật dịu dàng, nhẹ nhàng, khiến anh mê mải kiếm tìm bao năm. Anh đam mê em như đam mê thu Hà Nội… Những ký ức về anh thuộc về miền hoài niệm rất xa giờ lại hiện hữu trong em thật rõ nét. Hà Nội trong anh hôm nay có khác xưa chăng? Thu về bình yên trên từng gốc sấu già, bình yên trong cả những bước chân người qua, trong từng vòng xe đang lăn bánh trên đường. Em lại nhớ những vòng xe hai ta long nhong nơi phố nhỏ khi thu sang. Mát rượi… Đạp xe trên đường, lá thu nghiêng nghiêng rớt xuống rỏ xe, anh đang lái xe nhưng vẫn đưa tay với nhặt tặng em để em mang về ép trong trang vở trắng tinh khôi, có lần ta suýt ngã anh nhỉ? Giờ nhớ lại thấy cay cay sống mũi vì nhớ... Em thích cái khí trời Hà Nội khi vào thu, càng ngất ngây hơn khi hương sữa đủ độ chín cuối mùa. Khi ấy, có cái se lạnh luồn trong những cơn heo may khiến con gái Hà thành đẹp dần lên trong khăn áo, trong sắc thu và trong mắt con trai. Anh đã nhận xét thế. Chiếc áo khoác len màu kem thật điệu đà anh tặng cho em vào mùa thu trước vẫn còn thơm mùi hoa sữa anh ướp hương.Hôm nay, một mình dong duổi trên những con phố nơi chúng mình từng đạp xe qua, em vẫn khoác trên mình tấm áo ấy, như một lời thầm cảm ơn anh, cảm ơn mùa thu anh dành tặng em. Ngọt ngào! Thu chính là anh, là emLà tình yêu của đôi lứa Hà Thành Cứ mãi vậy cho tim yêu mãi đập... Em đang rẽ vào con phố Phan Đình Phùng với hàng cây xanh lá, để tận hưởng tới ngọn nguồn cái dịu mát của mùa thu mà khó nơi đâu sánh kịp. Em đạp xe thật chậm, những vòng quay chậm chậm, mơ hồ. Em cố rướn vòm ngực thật rộng để cố thâu góp được thật đầy cái không khí tươi mát ấy. Mà không, phải cho no nê, cho đã đầy mới được vì cuối thu rồi, sẽ chẳng còn bao lâu được đắm chìm trong thu nữa. Lồng ngực căng phồng, trong em tràn trề nhựa sống. Sức thu kì lạ anh nhỉ! Em bịn rịn chia tay con phố, tiến dần theo hướng Tràng Thi để thỏa sức ngắm nhìn những chiếc lá bàng đỏ chao trước gió rồi nhẹ đáp xuống mặt đường. Nhiều chiếc lá khô, như không chịu nằm yên một chỗ nghe âm thanh mùa đi mà lao xao đùa nghịch cùng gió, theo bước chân người đi đường, để níu giữ mùa đang trôi. Một sắc đỏ phai phủ khắp nẻo đường. Em còn thèm lắm được hít hà cái mùi hoa sữa nồng nàn trên đường Nguyễn Du. Nhưng mà ngửi hương sữa ban đêm là thú nhất. Em sẽ chờ cho đêm xuống… Hoa sữa ơi! Những vòng xe lại đưa em qua những con phố cổ. Vẫn còn đó những mái ngói xô nghiêng, những tường hoa rêu phong cổ kính. Vẫn những góc phố nhỏ, vẫn những con đường sâu hun hút, nhưng hôm nay nó lại mang không khí hiện đại. Nó đang từng bước đổi khác trong dòng chảy của thời gian. Mùa thu khẽ lướt qua từng góc phố, mang theo cái dịu dàng, thanh tao, cái mềm mại, duyên dáng. Bên khung cửa sổ nhà ai đó, em thấy có cô gái đang tư lự trong chút nắng cuối thu. Có lẽ thế anh ạ!Thu đang dần đi tới cái cuối của mùa, tới cái thời khắc giao mùa với chúa Đông. Khi những cơn gió heo may về trong nỗi nhớ. Cái lạnh đầu mùa thoáng qua khiến cho con người ta chợt bừng lên những khao khát và cảm xúc yêu thương. Thu mang bao điều kì lạ, khiến ta thêm phần hiếu kì, tò mò, cố gắng khám phá nó, nắm bắt lấy nó… Em cứ mải kiếm tìm thu trong dòng chảy của đam mê. Những vòng xe cứ thế lăn dài theo từng bước đạp dần gấp gáp của em. Em muốn níu giữ thu lại bên mình thật lâu, cho riêng mình em thôi. Một góc thu riêng trong trái tim em- có anh. Nồng ấm!Cảnh trí thu cứ mở ra trước mắt em đầy tình tứ. Thu Hà Nội vừa kiêu kỳ như tiểu thư đài các. Thu khoác trên mình chiếc áo vàng kiêu sa được dệt nên từ hàng ngàn chiếc lá, thêm chút long lánh của nắng thu phai, nhẹ lướt qua thành phố. Nhưng thu trong em cũng giản dị lắm, gần gũi và thân quen lắm: “Hà Nội mùa thu, nỗi nhớ cứ chơi vơi/ Để trong anh, trong em - Mùa thu dịu dàng lắm!” Đợt gió Mùa Đông Bắc về sớm, heo may như muốn len vào tận sâu trong mọi ngõ ngách của mùa thu. Em mải miết chạy theo nó. Heo may vờn nhẹ trên mái tóc rồi ve vuốt đôi má em… như bàn tay anh. Nhẹ nhàng, mát lành làm sao!Hương hoa sữa sực nức nơi cánh mũi. Em biết mình đã tới được con đường Nguyễn Du rồi. Anh còn nhớ không? Con đường ấy tối thứ bảy nào anh cũng đạp xe đưa em tới để thỏa sức ôm trọn mùi hương vào lòng, để hương hoa luồn qua mái tóc, ướp hương tóc em…Lòng em chùng xuống, lắng lại trong đêm. Một sự yên tĩnh lạ thường. Em như nghe được cả tiếng thời gian khe khẽ. Thu sắp qua!Em bỗng lạc vào trong cái thế giới riêng biệt của thu. Một thế giới âm thanh trữ tình, dịu dặt của “Thơ tình cuối mùa thu” từ căn gác nhà ai vọng xuống mà cảm giác như anh đang kề bên. Nhẹ nhàng, và mơ hồ quá!“Thời gian như ngọn gió Mùa đi cùng tháng năm Tuổi theo mùa đi mãi Chỉ còn anh và em Chỉ còn anh và em Cùng tình yêu ở lại...” Đêm cuối thu, cái lạnh mơn trớn da thịt. Em xoa tay, xít xoa bên cốc trà nóng phía cuối vỉa hè đêm khuya. Trời đang trở mùa anh ạ!Những giai điệu cuối cùng của ngày khiến em chếnh choáng. Nỗi nhớ trong em về anh về mùa thu nơi anh cứ cồn cào da diết. Em yêu thu lại càng yêu anh biết mấy. Em vẫn khoác trên mình chiếc ao màu kem anh tặng. Ấm áp trong đêm sâu. Em nghe thành phố thở, nghe trái tim mình đập những nhịp nhớ thương. Bình yên…Trời bắt đầu sáng, em chia tay với đêm, những vòng xe đưa em về căn gác nhỏ. Em đã có một ngày thỏa sức bên thu. Anh có thể trách em “con gái không được đi một mình trong đêm lạnh như thế” vì “em biết anh lo cho em lắm không?” và em cũng chắc chắn rằng anh yêu thu như em nên anh mới hứa chắc chắn “lần sau muốn đi ngắm phố phường nhớ cho anh một vé nhé”!.. Những câu nói yêu thương của anh cứ vang vọng trong em.
Anh yêu em!
Bởi em chính là Hà Nội
Giản dị, đời thường
Giữa phố phường, đô hội
Anh vẫn nhận ra em.…..
Anh yêu em!
Hà Nội về đêm
Cho anh biết thế nào là nỗi nhớ
Ngọt ngào mùi hương... lan tỏa
Anh say.
Cuối thu, em nghe vang vọng đâu đây thanh âm của những ngày đầu đông sắp tới, chút heo may đã lặn lội tới bên thu. Bình yên, em nghe trái tim đa cảm đập rộn ràng. Con sóng yêu thương vẫn dạt dào vỗ mãi những cảm xúc mãnh liệt của cuối thu. Nồng nàn, da diết!

Tây An (Vnmedia)